Tình yêu giống như một sợi dây, em càng buộc chặt thì nó càng co giãn, để rồi đứt thành hai đoạn riêng biệt từ khi anh bước ra khỏi cuộc sống của em, sau bao lần níu giữ không thành.
Anh còn nhớ không, ngày bên nhau, chúng mình đã thề hẹn dù có chuyện gì xảy ra đi nữa mình vẫn mãi yêu. Lời đã buông, nhưng dường như anh chưa bao giờ nhớ còn em thì chưa bao giờ quên.
Và những tháng ngày anh buông tay làm sợi dây tình chia làm hai ngả, mình em mang theo những lời đã gửi trao anh qua bao mùa lá rụng, em ngẩn ngơ, và vẫn đợi chờ những điều xa lắm.
Em tự huyễn rằng: chia tay rồi thì có sao, chẳng lẽ em không thể tiếp tục yêu, không thể tiếp tục nhớ anh được nữa? Anh đã không thể ngăn cản em, cũng chẳng ai ngăn nổi em và em lại càng không thể ngăn nổi trái tim của chính mình.
Hơn một lần em tự tay gạt đi những cơ hội yêu mới để rồi trở về héo úa với những chông chênh mùa cũ.
Hơn một lần em từ chối những cử chỉ ấm nồng, vì đã một lần chạm tay vào yêu thương nên sợ lắm những lời nói ngọt ngào, em trở về, lạc lối trong những ảo vọng mà mình đã dựng xây.
Khi em là người cuối cùng biết được sự thật thì cũng chính là khi em biết mình chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận rằng EM ĐÃ MẤT ANH.
Em như con thiêu thân, tự tìm đến nơi sẵn sàng biến con tim mình thành tro bụi.
Nhưng anh ạ, cho đến ngày hôm nay, em soi gương và thấy mình như bông hoa bị gió đông làm cho úa tàn, mái tóc mây bồng bềnh hôm nào đã bị cắt bỏ, nụ cười từ lâu đã tắt trên môi, em bỗng chợt nhận ra rằng:
Em, dường như đã yêu thương anh nhiều quá mà quên mất việc lên kế hoạch cho những lộ trình tiếp theo trên đường đời.
Em, dường như đã nhung nhớ anh nhiều quá mà quên mất rằng gia đình, bè bạn cũng là nơi em cần gửi gắm những tâm tư.
Em, dường như đã chăm sóc anh nhiều quá mà quên mất việc lo lắng cho chính bản thân mình.
Vậy nên…
Em không thể đàn mãi một bản nhạc câm lặng mà bỏ quên những yêu thương ngoài kia vẫn luôn đón đợi.
Em không thể áp đặt những khổ đau trong quá khứ vào những mối quan hệ hiện tại. Để rồi tự dằn vặt mình trong sự hối hận đến vô chừng.
Em không thể gồng mình trong những suy nghĩ về anh và cứ khăng khăng để trái tim níu giữ hình anh bên cạnh.
Ngày hôm qua em đã cố gắng chắp nối từng mảnh vụn ký ức để tìm kiếm xem mình đã làm sai điều gì, sao anh nỡ bỏ em mà đi lạc nhưng giờ em đã đành lòng làm người đứng sau hạnh phúc của anh rồi. Em không còn buồn, mắt không còn ngân ngấn nước khi nhìn yêu thương của mình tuột khỏi tầm tay nữa đâu anh ạ.
Em cũng không thổn thức khi qua những con phố mà hai đứa mình đã từng rong chơi.
Chẳng còn hoang hoải khi lật lại từng tấm hình mà hai đứa đã chụp chung.
Chẳng còn ngẩn ngơ khi ai đó tình cờ nói cho em biết những thông tin về anh.
Em biết mình chưa quên anh, nhưng cũng chẳng còn muốn nhớ anh nữa.
Xin lỗi anh! Xin lỗi tình yêu vì em đã không thể là em của những ngày xưa cũ, đã không thể tiếp tục yêu anh dù bất cứ điều gì.
Xin hãy để em giữ lại một chút ích kỷ cho riêng mình.
Hãy để em được vì em một lần, được bấu víu lấy từng mảnh niềm tin để sống, dù vẫn biết là mong manh lắm.
Tạm biệt anh!
Vẫn mong rằng sẽ có lúc mình gặp lại nhau ở một đoạn đường khác nhưng không phải là TÌNH YÊU.
Anh còn nhớ không, ngày bên nhau, chúng mình đã thề hẹn dù có chuyện gì xảy ra đi nữa mình vẫn mãi yêu. Lời đã buông, nhưng dường như anh chưa bao giờ nhớ còn em thì chưa bao giờ quên.
Và những tháng ngày anh buông tay làm sợi dây tình chia làm hai ngả, mình em mang theo những lời đã gửi trao anh qua bao mùa lá rụng, em ngẩn ngơ, và vẫn đợi chờ những điều xa lắm.
Em tự huyễn rằng: chia tay rồi thì có sao, chẳng lẽ em không thể tiếp tục yêu, không thể tiếp tục nhớ anh được nữa? Anh đã không thể ngăn cản em, cũng chẳng ai ngăn nổi em và em lại càng không thể ngăn nổi trái tim của chính mình.
Hơn một lần em tự tay gạt đi những cơ hội yêu mới để rồi trở về héo úa với những chông chênh mùa cũ.
Hơn một lần em từ chối những cử chỉ ấm nồng, vì đã một lần chạm tay vào yêu thương nên sợ lắm những lời nói ngọt ngào, em trở về, lạc lối trong những ảo vọng mà mình đã dựng xây.
Khi em là người cuối cùng biết được sự thật thì cũng chính là khi em biết mình chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận rằng EM ĐÃ MẤT ANH.
Em như con thiêu thân, tự tìm đến nơi sẵn sàng biến con tim mình thành tro bụi.
Nhưng anh ạ, cho đến ngày hôm nay, em soi gương và thấy mình như bông hoa bị gió đông làm cho úa tàn, mái tóc mây bồng bềnh hôm nào đã bị cắt bỏ, nụ cười từ lâu đã tắt trên môi, em bỗng chợt nhận ra rằng:
Em, dường như đã yêu thương anh nhiều quá mà quên mất việc lên kế hoạch cho những lộ trình tiếp theo trên đường đời.
Em, dường như đã nhung nhớ anh nhiều quá mà quên mất rằng gia đình, bè bạn cũng là nơi em cần gửi gắm những tâm tư.
Em, dường như đã chăm sóc anh nhiều quá mà quên mất việc lo lắng cho chính bản thân mình.
Vậy nên…
Em không thể đàn mãi một bản nhạc câm lặng mà bỏ quên những yêu thương ngoài kia vẫn luôn đón đợi.
Em không thể áp đặt những khổ đau trong quá khứ vào những mối quan hệ hiện tại. Để rồi tự dằn vặt mình trong sự hối hận đến vô chừng.
Em không thể gồng mình trong những suy nghĩ về anh và cứ khăng khăng để trái tim níu giữ hình anh bên cạnh.
Ngày hôm qua em đã cố gắng chắp nối từng mảnh vụn ký ức để tìm kiếm xem mình đã làm sai điều gì, sao anh nỡ bỏ em mà đi lạc nhưng giờ em đã đành lòng làm người đứng sau hạnh phúc của anh rồi. Em không còn buồn, mắt không còn ngân ngấn nước khi nhìn yêu thương của mình tuột khỏi tầm tay nữa đâu anh ạ.
Em cũng không thổn thức khi qua những con phố mà hai đứa mình đã từng rong chơi.
Chẳng còn hoang hoải khi lật lại từng tấm hình mà hai đứa đã chụp chung.
Chẳng còn ngẩn ngơ khi ai đó tình cờ nói cho em biết những thông tin về anh.
Em biết mình chưa quên anh, nhưng cũng chẳng còn muốn nhớ anh nữa.
Xin lỗi anh! Xin lỗi tình yêu vì em đã không thể là em của những ngày xưa cũ, đã không thể tiếp tục yêu anh dù bất cứ điều gì.
Xin hãy để em giữ lại một chút ích kỷ cho riêng mình.
Hãy để em được vì em một lần, được bấu víu lấy từng mảnh niềm tin để sống, dù vẫn biết là mong manh lắm.
Tạm biệt anh!
Vẫn mong rằng sẽ có lúc mình gặp lại nhau ở một đoạn đường khác nhưng không phải là TÌNH YÊU.